Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Giai thoại nàng Bạch Tuộc

Ngày nảy ngày nay có một nàng công chúa của vương quốc họ Đào, khi vừa sinh ra đời nàng được Thái thượng hòang đặt cho cái tên rất mỹ miều "Đào Thị Bạch Tuyết", với mái tóc dài đen như gỗ mun, da trắng không như tuyết. Nàng là niềm tự hào của cả vương quốc và mọi người thường gọi nàng với cái tên thân mật là "Bạch Tuộc".heheheee

Ngày tháng dần trôi, nhờ uống sữa voi, nàng Bạch Tuyết lớn nhanh như thổi, với chiều cao 1m...50 không lẻ, chân dài tới háng, ba vòng đều nhau và trước sau như một. Nàng nghiễm nhiên trở thành hình mẫu lý tưởng trong mắt các chàng trai mới nhớn.

Khi bị vua cha ép duyên với hoàng tử vương quốc họ "Mỏ", Một tên mở miệng ra là văn thơ lai láng, dáng ngưới thư sinh, ẻo lả. Nàng đã cãi lời vua cha. Quốc vương vì quá tức giận đã cho người nhốt nàng vào cấm cung để tự xám hối.

Xót thương con gái và cũng không tán thành cuộc hôn nhân này vì bà cho rằng 2 vương quốc này mà thành thông gia với nhau chắc suốt ngày đào mỏ đào hầm, nên hoàng hậu đã bí mặt kêu người giải thóat cho công chúa.

Sau khi rời hòang cung, công chúa lang thang khắp nơi, wa bao nhiêu tỉnh thành, số tiền hoàng hậu cạn dần. Đến một ngày công chúa sạch túi, công chúa quyết định tự mình kiếm tiền nuôi bản thân. Nàng xin vào làm cho cửa hàng bán đồ chơi VUI VẺ. Tại đây, nàng làm việc rất siêng năng, chịu thương chịu khó, ông chủ rất tốt bụng, đối đãi với nàng như người nhà. Tình hình buôn bán của cửa hàng rất khấm khá. Một hôm nọ, ông chủ tuyển thêm một người nữa, quen với sự nuông chiều, coi trọng bản thân, luôn muốn mình là người duy nhất, tính ghen tỵ của nàng trỗi dậy. Nàng xin ông chủ nghĩ việc. Ông rất ngạc nhiên, nhưng thấy nàng wa dứt khoát, ông đành để nàng ra đi.

Vui vẻ là khi mình biết hòa nhập với mọi người, nhưng lúc đó nàng chưa nhận ra điều này.

Công chúa lại tiếp tục hành trình tìm một nơi thuộc về mình, một công việc như ý, và cuối cùng nàng cũng tìm được một công việc phù hợp với mình, nàng làm phục vụ trong tiệm bánh HẠNH PHÚC, ở đây có bà chủ quán rất nhân hậu và hiền từ như một bà tiên, nói năng nhỏ nhẹ, miệng nói như cười và đặc biệt mọi người làm ở đây ai ai cũng vui vẻ hòa đồng, nó dần dần hòa nhập vào môi trường mới, nó mở rộng lòng mình, kiềm nén cái TÔI của mình lại. Lần đầu tiên nàng thấy vui khi làm cho người khác vui, nàng biết chia sẻ hơn, nàng không chỉ biết tới mỗi bản thân mình. Một công chúa ai cũng phải yêu chiều, tôn thờ...Giờ đây tất cả đã thay đổi.

Ở đây, nàng ngang hàng với mọi người, nàng chân thành đón nhận tình cảm của mọi người, vì nàng biết, đó là những người bạn tốt, luôn chia sẻ và giúp đỡ  hết mình những khi nàng cần.

Nhưng nàng đã lầm, cái bản chất thì không bao giờ thay đởi được. Sự tự kiêu, tự mãn, tự trọng trong nàng quá lớn, chỉ cần một hành động nhỏ nàng cũng thấy khó chịu, sự kiềm nén nhiều quá và một ngày không xa sẽ dẫn đến một sự bùng nổ.

Vì nàng là công chúa với một sự giáo dục của một gia đình phong kiến, nàng lây nhiễm cái thói áp đặt, và luôn cho mình là đúng, cứng nhắc với các chuẩn mực của chính mình lại hay kẻ cả...

Và khi đã va chạm cuộc sống nhìu, bị chặt chém không ít, nanh đã bị mòn, thì lúc này đây có những việc nàng không nói ra, nhưng bên trong nàng không đồng tình. Điều đó sẽ dễ dàng nhận thấy khi nhìn vào ánh mắt của nàng.

Hạnh phúc không cần phải gượng ép. Nhưng nàng đã gượng ép mình wa nhìu.

Một lần nữa nàng lại ra đi...

Đi lang thang...chẳng biết mình thuộc về nơi nào, mất phương hướng...

Không nhà không cửa

Không tiền không bạc...vậy mà nàng vẫn còn chảnh chó.

Nàng thấy mình lạc lõng, cô đơn...

Lại tiếp tục tìm kiếm những phương trời mới.

(chắc phương trời ấy chỉ có mỗi mình nàng với mây với gió với cây với lá, chớ với cái tính khí đó, ai mà chịu nỗi chời.heheheee)

 

 

 

Hãy thành thật với nhau.

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

Xàm xí

Đám cưới sơ sơ tốn cũng khoảng vài chục triệu,

Sinh con ước chừng chục chai nếu là bv bình thường, còn FV, Quốc tế, Vũ Anh...cũng khỏang 100t.hixhix

Còn chuyện nuôi con thì ko người kế toán nào tính chính xác chi phí để nuôi dạy một đứa trẻ trưởng thành.

Cảm thấy ko có khả năng vĩ đại này. hehehee

Vài ba người lăng xăng,

Vẫn còn nhìu ánh mắt theo đuổi...

Cảm giác nhớ nhung một nụ cười, một giọng nói, một dáng hình vẫn còn mãnh liệt lắm.

Nhưng...uh, chắc có lẽ là khùng...kekekee

Chỉ là một nụ cười, mà sao lại đeo bám dai wa dzậy? hixhix chít chít mất thui.:D

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Một đêm nhớ, nhớ...nhớ ra mình một mình, Một đêm nhớ, nhớ ra mình đã ở đâu đây...

Đối mặt

Mấy ngày vừa rồi chỉ ở nhà, ăn và ngủ. Mặt mày sưng húp, mụn nổi tè le...hehehee ở nhà dưỡng nhan sắc lại thành ra vậy đó...

Tối nay coi hình chuyến đi Komtum của nhóm VTNA và cf Bệt, vô tình gặp lại 2 gương mặt thân quen...Và những ngày xưa thân ái lại tràn về, hehehe sến chút xíu!

Nó đã chối bỏ đam mê mà nó đã theo đuổi suốt 3 năm trên ghế nhà trường và 2 năm tại sân khấu Thế Giới Trẻ(TGT)...Những năm tháng nhiệt huyết, hết mình của các thành viên trong ban chủ nhiệm TGT và vở tốt nghiệp của nó cũng đã biểu diễn tại đây.

Tốt nghiệp phổ thông, không như những đứa bạn cùng lớp cùng trường, nó ghi danh dự thi vào trường CD sân khấu & Điện ảnh tp.HCM khoa đạo diễn sân khấu, với số điểm 32,5 ( năng khiếu hệ số 2) nó là đứa có số điểm chỉ thua một người - đó là diễn viên hài Minh Béo. Ngày nhập học nó là đứa nhỏ tuổi nhất lớp (sỉ số lớp là 20 người, tính cả dự bị) nhưng là đứa ngông nghênh nhất, cái tâm lý ta đây cũng không thua kém ai thật ra chỉ để che đậy cái quê mùa, tự ti của một đứa sinh viên tỉnh lẻ.

Rồi những tiểu phẩm đầu tiên, những kịch ngắn, kịch dài... của ba năm học cũng trôi wa nhanh chóng. Những bài học của thầy Đoàn Bá, dù bây giờ nó không còn nhớ nhiều, không còn thực hành trên sân khấu thường xuyên nhưng những công việc nó đang làm đều có thể áp dụng những kiến thức mà thầy đã rút ruột gan truyền đạt cho tụi nó! Con cảm ơn thầy thật nhiều nhiều...

Và sau khi kết thúc chương trình học, trong khi chưa tìm được vở báo cáo tốt nghiệp. Cùng với các anh chị Bảo, Hùng, Ngọc, Phượng, Huyền và nó. Mọi người đã lập ra Câu lạc bộ kịch thể nghiệm dành cho các đạo diễn trẻ có nơi rèn luyện, trau dồi chuyên môn với một dàn diễn viên trẻ đầy tài năng và các khán giả trẻ các bạn học sinh - sinh viên hết sức dễ thương. Và Ngày 3/10 năm 2005 Thế Giới Trẻ ra đời với chương trình đầu tiên là "Chắp cánh ước mơ" thành công ngoài sức tưởng tượng của tụi nó.

CLB Thế Giới Trẻ với mỗi chương trình là một chủ đề khác nhau với những đề tài gắn liền với cuộc sống của các bạn trẻ về tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình, sống thử, định hướng nghề nghiệp, tình thầy trò... Với những buổi diễn  đầu chỉ toàn là vé mời, may mà TGT đã được sự giúp đỡ hết lòng của thầy hiệu trưởng Hà Quang Văn cho phần kinh phí của những tuần diễn đầu.

Nhớ lại những ngày đó nó phải đi đến từng trường đại học, phổ thông để tiếp cận với Ban bí thư đòan trường gửi vé mời cho các bạn hssv, sau này khi có được tín hiệu tốt của các bạn, Ban chủ nhiệm đã tiến hành bán vé với giá khởi điểm là 5k sau đó là 10k dần dà là 20k. Một giá vé rất sinh viên, đã được các bạn trẻ ủng hộ rất nhiệt thành hehehe Nhưng thời gian sau này nhiều khán giả lớn tuổi hơn vẫn tìm đến với sân khấu để cùng chiêm nghiệm, cùng trải lòng, cùng khóc cùng cười với những tiết mục của TGT.

Câu lạc bộ TGT sau này nâng cấp thành sân khấu TGT, như một sân khấu nhỏ với nhiều loại hình nghệ thuật thể nghiệm...

Tại sân khấu này các tên tuổi như Thanh Thúy, Thanh Vân, Phi Nga,  Hùynh Đông, Lê Phương, Quý Bình, Lương Thế Thành, Bá Thắng, Thu Trang, Hòang Anh, Thùy Dương, Gia Bảo, Minh Cường, Tăng Bảo Quyên, Hoàng Hiệp, Ngọc Hùng, Sunthy, Hải Yến, Anh Thơ, Thanh Tú...đã cộng tác và được nhiều khán giả biết đến với những vai diễn để lại nhiều ấn tượng và thiện cảm trong lòng mọi người.

Và sau gần 3 năm hoạt động, do nhiều lý do này kia nọ, sân khấu TGT đã ngưng hoạt động. Các diễn viên ngày ấy bây giờ là những ngôi sao, những tên tuổi được nhiều người biết đến và yêu mến. Thành viên ban chủ nhiệm thì mỗi người một con đường riêng, nhưng vẫn gắn kết cùng nhau trên con đường hoạt động nghệ thuật và đường đời. Sân khấu TGT bây giờ đổi thành Nhà hát TGT, với Ban giám đốc, nhà đầu tư, dàn diễn viên mới. Nhưng cái "không khí", cái "lửa", cái "chất" đã không còn như xưa...

Thỉnh thoảng ngang wa đây, ngang wa trường cũ nó lại có một cảm xúc luyến tiếc, bùi ngùi về một thời trẻ trung nhất của mình.

Thời gian qua nó đã trải wa nhiều công việc : viết kịch bản, tham gia nhóm kịch thiếu nhi, sản xuất chương trình truyền hình, tổ chức sự kiện...Bây giờ thì nó có ý định kinh doanh, hahahaa Chẳng biết rồi sẽ đi đâu về đâu? Chẳng việc j ra việc j...Nó vẫn đang mò mẫm con đường của riêng mình.

Những vở kịch - sân khấu...Không biết khi nào nó mới quay trở lại được đam mê này? Hình như khi người ta không làm được những j người ta muốn thì người ta thường tránh né, không dám đối mặt. Nó thấy mình bất lực khi đã không sống chết hết lòng hết mình với đam mê của mình. Đam mê hay không phải là đam mê??? cũng chẳng rõ. Mệt mỏi với việc kiếm tiền, lúc nào cũng phải tiền tiền tiền...Nên thành ra bây giờ nó thấy mình dật dờ, mất lửa...hahahaa Đang ngụy biện cho sự bất tài vô dụng của mình. Uh.

Nó cũng ít liên lạc với những người bạn nghề, những người đã từng gắn bó với nó trên sân khấu, cùng ăn cùng ngủ cùng thức đêm cho một vở kịch...Nó còn mang "nợ" với nhiều người lắm, những dự định, những tác phẩm nó ấp ủ không biết khi nào sẽ thành hiện thực???

Thôi, không có tài làm cái này thì kiếm cái khác làm vậy? mà cho tới giây phút này nó cũng chẳng biết nó làm j là giỏi nhất??? kekekeee

Ây dza....

Nửa nạc nửa mỡ...dở dở ương ương

Trăn trở...cũng chẳng giải quyết được j.

Kệ pà nó đi. Mệt óc rùi, ngủ thôi,

Tự vấn vậy đủ rồi. hehehee

 

 

 

Chu nhat mua - chu nhat binh yen - chu nhat nhe nhang nhe ca nha iu!!!

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

Mưa đêm

Nhẹ nhàng mưa rơi,

Nặng nề cõi lòng.

Có chút gì hụt hẫng,

Có chút gì nhói đau,

Lạc loài...

Đa mang làm chi ?

Yêu thương làm gì ???

Trong đêm ngậm ngùi...!

Đôi khi quay đầu nhìn lại,

Thấy một con người,

Ích kỷ đến cay độc,

Lạnh lùng đến vô tâm,

Và bây giờ ăn năn....

Xin hơn một lần nói tiếng tạ lỗi một người!

Tạ lỗi...nhiều người!!!

Một đêm mưa,

Rơi rất rõ,

Một đêm mưa,

Lòng sáng tỏ,

Một đêm mưa,

Với nụ cười nho nhỏ,

Một đêm mưa,

Thèm hủ tiếu gõ...kekekeeee

 

 

 

Nắng...nóng...tiễn đưa...lên đường...một mình...mưa đêm...Và là Multi.heheheee

Tự nhiên thấy nhớ nhiều người...hehehee

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

Lại ba cái chuyện tình cảm "ám" nó nữa rồi. hixhix

Từ Dũ - Hòa Hảo - Chợ Rẫy

hehehee Nó mới có một tour du lịch bệnh viện với má my trong 3 ngày và theo dự đóan thì khỏang 10/10 là kết thúc tour này.

Cách đây 2 tháng má my vào Xì Gòn khám bệnh ở Từ Dũ sau khi làm đủ mọi thủ tục, siêu âm, xét nghiệm máu, đo khám tùm lum mất hết 2 ngày chầu chực ở đây thì má my có kết quả hội chẩn là u nang buồng trứng phải, và bệnh viện lên lịch nhập viện là vào ngày 1/10.

Và mấy ngày vừa rồi 2 má con cứ hết xét nghiệm máu (xem có bị HIV ko), xét nghiệm luôn nước tiểu (cái này ko biết để tìm ra bệnh j. kekeke) rồi chụp X-Quang, đo điện tim. Gom các kết quả lại, BS thấy tim của má my có vấn đề, kêu wa Hòa Hảo siêu âm Tim. Sau khi qua đây BS siêu âm xog có kết luận "bệnh tim do cao huyết áp, thiếu máu cục bộ...".

Ngày hôm sau 2 má con quay về Từ Dũ, mất nửa ngày chờ đợi, qua buổi chiều thì y tá mới kêu hồ sơ và đưa giấy chuyển viện nói má my bây giờ phải wa Chợ Rẫy khoa Nội Tim Mạch để khám. Sau khi có kết luận của bên đó thì về đây lên kế hoạch mổ.....

Thiệt là nhiêu khê, khi Từ Dũ đo điện tim thấy có vấn đề thì chuyển viện wa Chợ Rẫy khám và chữa luôn đi, không, kêu wa Hòa Hảo siêu âm cho đã vừa tốn thời gian, công sức, tiền bạc, rồi mới kêu qua Chợ Rẫy. Khi chuyển viện wa Nội Tim Mạch cũng không đưa kết quả siêu âm tim cho bên Chợ Rẫy. Làm 2 má con phải chạy về bên Từ Dũ một lần nữa... 

Rồi, giấy chuyển viện bên Từ Dũ chuyển wa ko có chữ ký của giám đốc bệnh viện nên wa Chợ Rẫy khi khám Bảo hiểm y tế nó cằn nhằn, gây khó khăn, phải xuống làm việc với người phụ trách giải quyết các vấn đề liên quan tới BHYT tại Chợ Rẫy, nhờ Trời Phật thương tình sau khi anh này xem wa cái giấy chuyển viện, hỏi vài câu, cũng tỏ thái độ này kia, thì cuối cùng cũng chịu ký vào sổ khám bệnh của BV. Nhưng lúc đem lên phòng khám thì đã hết giờ, 2 má con đành phải đi về.

Thứ 7, chủ nhật bệnh viện nghĩ, thành ra phải khám và mua thuốc ngoài giờ tốn một khoảng....

Chữa bệnh tốn tiền là phải chịu, nhưng có BHYT thì cũng đỡ hơn một chút, bảo hiểm này lại đang được đẩy mạnh thực hiện ở các bệnh viện nên bà con khám và chữa bệnh cũng đỡ chi phí rất nhiều. Nhưng thủ tục và nhất là trong trường hợp chuyển viện thì vẫn còn nhiều cái chưa thống nhất, chưa rõ ràng.

Mà thật ra có j khó đâu, nếu bệnh nhân Từ Dũ chuyển wa  đã có giấy chuyển viện và bệnh nhân có mang theo bảo hiểm y tế thì giải quyết cho người ta đi, còn đòi hỏi phải có chữ  ký của người này người kia chi vậy?có cần gây khó khăn cho bệnh nhân như vậy ko ta???

Vào bệnh viện từ giữ xe, lao công cho tới y tá, bác sỹ mặt mày ai cũng căng, nó ko dám nói tới chuyên môn của họ, đa phần những bệnh viện nói trên là những bệnh viện lớn, có uy tín về khám và điều trị trong cả nước, nhưng thái độ và cách làm việc của những bệnh viện này, làm cho nó cảm thấy "sợ" khi vào bệnh viện.

BS là người chữa trị bệnh tật cho bao nhiêu người, họ là những "ân nhân" với rất rất nhiều mạng sống con người. Tại sao họ không thể thân thiện, hòa nhã, nhẹ nhàng với những bệnh nhân của chính mình. Hay các BS có suy nghĩ mình đang cứu người, mình là người quan trọng, ai cũng phải cần mình, nên mình có quyền tỏ thái độ bề trên, ban ơn... 

Nó cũng hiểu một phần là những bệnh viện lớn này thường rơi vào tình trạng wá tải về bệnh nhân, pà kon các tỉnh miền đông, miền tây đều đổ xô vào đây khám chữa bệnh cho chính xác, cho chắn ăn. Nên cường độ làm việc của bệnh viện lúc nào cũng căng thẳng... Nhưng cũng đừng vì vậy mà để sự căng thẳng của những người khám và chữa bệnh lây lan wa bệnh nhân, vì cơ thể họ đang chịu đựng những cơn đau hành hạ, họ cần có tâm trạng thoải mái, nhẹ nhàng, để chiến đấu với bệnh tật.

Cũng thiết nghĩ cần rất cần nhiều những bệnh viện uy tín, chất lượng về khám và chữa bệnh, đặc biệt là đội ngũ y bác sỹ, để cho pà kon yên tâm khi đến khám.

Y Bác Sỹ chỉ cần làm đúng trách nhiệm, chuyên môn của mình, chứ không cần làm theo câu "lương y như từ mẫu". Nghe giả dối lắm.

Haizzzzzzzzz, thôi cố gắng cho xong cái tour này. Má my khỏe mạnh trở lại. Uh, vậy đi..........................